Hãm hiếp “hoa hậu làng” đến tâm thần 20 năm
Cứ mỗi khi màn đêm buông
xuống, người ta nghe rất rõ những âm thanh man rợ,tiếng la hét, vật vã
trong căn nhà rêu mốc, lụp xụp ấy. Sáng sớm, chị lại cầm dao, vác gậy
đứng trước sân nhà chửi bới, trù ẻo đám đàn ông.
Gần đây dư luận xôn xao chuyện
một người phụ nữ không chồng đã bán đi 5/7 đứa con của mình? Tuy nhiên
có một sự thực phũ phàng khác mà nhiều người chưa biết. Chị từng là một
cô gái xinh đẹp, nhưng sớm mồ côi cha mẹ và gặp nhiều trắc trở trong
tình duyên. Chị đã bị trai làng hư hỏng lợi dụng, hãm hiếp trong suốt
nhiều năm và trở nên điên loạn?. Chính quyền địa phương có biết hay
không trước hoàn cảnh của chị?, các cơ quan chức năng cấp huyện thì tỏ
ra bất ngờ khi hay tin sự việc động trời này.
Đến đầu xóm 3, xã Lạng Sơn,
huyện Anh Sơn (Nghệ An), hỏi nhà chị Nguyễn Thị Tâm, nhiều người cười và
hỏi lại chúng tôi rằng: “Các anh đến thuê đẻ à…”. Bảy lần sinh, năm lần
chị đã bán đi những đứa con, có đứa vừa lọt lòng để lấy tiền sống tiếp,
đẻ tiếp.
Bác Nguyễn Văn Hạnh, một thợ
sửa xe đầu làng cho chúng tôi biết: Chị Nguyễn Thị Tâm (44 tuổi) sinh ra
trong một gia đình có ba chị em gái. Thuở xuân thì, Tâm đẹp nức tiếng
trong vùng và trở thành mục tiêu săn đón của biết bao người đàn ông. Thế
nhưng, sau khi hai chị gái lấy chồng, thương mẹ ở một mình nên chị Tâm
khước từ mọi lời cầu hôn để nuôi mẹ. Năm chị ngoài 20 tuổi, mẹ chị qua
đời và tưởng như sau khi làm trọn chữ hiếu, hạnh phúc đôi lứa sẽ đến với
chị.
Nhưng cuộc đời ai học được chữ
ngờ, bởi người đàn ông cùng làng tên là Trần Văn Tr., người đã theo
đuổi chị cả chục năm trời, cùng chị lo lắng cho mẹ chị trong những ngày
cuối đời lại không đủ bản lĩnh vượt qua những quan niệm và định kiến xã
hội để đón chị về làm vợ. Người ta kể rằng, khi hai người chuẩn bị làm
đám cưới, họ đã rủ nhau đi xem bói. Thầy bói cho rằng, cung mệnh của hai
người chỉ có thể sinh con đẻ cái với nhau nhưng không thể sống cùng
nhà. Anh Tr. sau đó đã không đủ tự tin bảo vệ tình yêu của mình và mọi
chuyện trở nên dang dở.
Họ không làm đám cưới nhưng vẫn đi lại với
nhau và thậm chí hai đứa con chung đã lần lượt ra đời. Cháu đầu tên là
Nguyễn Trọng Thiện (SN 1989) và cháu sau là Nguyễn Thị Thương (SN 1996).
Thế nhưng, cuộc tình của họ vẫn chỉ dừng lại ở việc vụng trộm, chẳng
đâu vào đâu. Chị Tâm vẫn sống một mình trong căn nhà lụp xụp do người mẹ
để lại. ở bên kia quả đồi đối diện, anh Tr. cũng tự mình xây một căn
nhà và sống cảnh đơn chiếc, không gia đình.
Đến đầu năm 1998, chị Tần lại
mang bầu lần thứ ba. Cũng từ đây, người làng thấy chị không dịu dàng như
trước nữa. Có những lúc người ta thấy chị gắt gỏng, nói năng tục tằn
hơn. Cuộc sống của chị từ đây bắt đầu kín đáo hơn, ngôi nhà nhỏ ấy trở
nên kín đáo lạ thường. Đêm đến, thi thoảng, người dân trong làng bắt gặp
đôi ba bóng dáng đàn ông xuất hiện rồi vội biến mất.
Cậu con trai thứ 3 ra
đời vào cuối năm 1998 được đặt tên là Thôi. Cái tên Thôi với chị cũng
đầy ý nghĩa nội tâm. Chị muốn nhắn nhủ với bản thân mình là chấm dứt
những chuyện tình đau đớn, nghiệt ngã và vụng trộm trong đêm tối. Hơn
hết, chị muốn tự hứa, sẽ không sinh thêm đứa con nào nữa. Nhưng rồi,
điều bất ngờ đã xảy ra khi vào năm 2002, người trong làng lại thấy chị
Tâm mang bầu đứa thứ 4. Khi cậu con trai này lọt lòng thì chị đã bán
cháu Thôi và cậu con trai sơ sinh ấy cho một người dân ở huyện Đô Lương.
Việc chị Tâm bán một lúc hai đứa con khiến cho nhiều người tin rằng,
chị đã bị tâm thần. Cũng từ ngày đó hai đứa con đầu của chị là Thiện và
Thương cũng bỏ mẹ đến ở với dì, rồi vào Nam làm thuê kiếm sống.
Cứ mỗi khi màn đêm buông
xuống, người ta nghe rất rõ những âm thanh man rợ, tiếng la hét, vật vã
trong căn nhà rêu mốc, lụp xụp ấy. Sáng sớm, chị lại cầm dao, vác gậy
đứng trước sân nhà chửi bới, trù ẻo đám đàn ông. Cuộc sống thường ngày
của chị Tâm trong căn nhà hoang lạnh ấy, dần dần ít được người làng quan
tâm, để ý đến. Đầu năm 2004, nghe tiếng trẻ sơ sinh khóc lóc, họ
mới nhận ra chị Tâm đã sinh hạ đứa con thứ 5. Cháu bé tên gì, bố nó là
ai thì ngoài chị Tâm ra không ai có thể biết được. Bởi chỉ sau đó ít
ngày, chị đã bán đứa con ấy về xã Lĩnh Sơn với giá… 300 ngàn đồng?.
Cuộc sống của chị Tâm cứ thế
trôi đi trong sự vô cảm của chính quyền địa phương và sự ruồng rẫy của
người đời. Năm 2006 và năm 2011 chị sinh tiếp hai cháu trai và cũng cho
người khác để lấy tiền?. Có đứa khi bị dứt tình mẫu tử mới có 4 ngày
tuổi.
Mặc dù bị tâm thần nhưng 7 lần
chị Tâm sinh con đều ở trong căn nhà lụp xụp, không đèn, không điện. Cả
7 lần ấy, chị tự sinh mà không một ai hay biết; chị tự cắt rốn, tắm rửa
cho con. Khi nghe tiếng khóc của trẻ con, xóm làng mới biết chị đã sinh
con và đến thăm hỏi. Cháu Phùng Thị Hải, một người cháu (con chị gái)
của chị Tâm cho biết: “Trong cả 7 lần dì sinh, khi mọi người đến thì mọi
thứ đều đã đâu vào đấy. Dì để con trong giường và tự mình đi ra sau
giặt quần áo. Con của dì, đứa nào cũng xinh đẹp và khỏe mạnh”. Hỏi về
điều này, chị Tâm cho biết: “Mọi thứ với tôi rất dễ dàng, tôi không thấy
đau đớn. Nhiều lần thành quen nên chưa bao giờ tôi gặp khó khi sinh cả,
con tôi sinh ra bao giờ cũng khỏe mạnh…”.
Dân làng có người bảo chị Tâm
bị điên, nhưng cũng có những người không tin vào điều đó. Chị Trương Thị
Xuân, một hàng xóm tốt bụng của chị Tâm cho biết: “Tâm đáng thương lắm
các chú ạ! Nhờ các chú kêu đến các cơ quan giúp nó. Là phận đàn bà với
nhau tôi hiểu mà. Cả năm đứa con nó bán và cho ấy là cả 5 lần nó bị
người ta hãm hiếp mà có thai đấy. Chúng tôi là những người tận mắt nhìn
thấy. Trung niên trong làng, thanh niên ngoài làng cũng có, đủ tầng
lớp”?.
Theo lời kể của chị Xuân: “Có
hôm mới 6 – 7h tối, có kẻ đã đến hãm hiếp Tâm. Còn lại, hầu hết là đêm
khuya, chừng 11 – 12h đêm”. Chồng của chị Xuân là ông Võ Văn Lý tâm sự:
“Biết đó nhưng không làm sao được, bọn đàn ông ngủ với chị Tâm đều lưu
manh, có cả con nghiện, chẳng ai dám đến đó đâu, vì sợ bị trả thù. Khi
nghe tiếng la hét của chị thì chúng tôi chỉ dám bật ánh điện lên để nó
biết nó sợ thôi. Ban đầu thì nó còn biết sợ, nhưng sau thì không. Việc
này phải nhờ đến công an, pháp luật thôi, các chú nên giúp chị ấy. Nếu
công an đến, chúng tôi sẽ kể hết cho họ nghe mọi chuyện”.
Khi chúng tôi hỏi về việc này, chị Tâm đã
rơi lệ: “Chuyện qua rồi, đừng bắt tôi phải nói ra họ là ai. Cũng là
người làng đây, có cả anh em trong dòng tộc. Đêm nào họ cũng đến, bắt
tôi phải chịu, tôi biết kêu ai, kêu sợ họ đánh, họ trả thù, họ dọa đốt
nhà…”. Một số người cho biết, trong xã có đám trung niên hay rượu chè.
Chúng khi say xỉn rồi như thú tính, cứ tìm đến nhà chị Tâm để giải cơn
khát dục. Trong xóm có vài ba người thi thoảng ghé qua nhà bắt ép chị.
Rồi có cả những thanh niên choai ngoài xã cũng tìm đến?. Chị Nguyễn Thị
Tân, chị gái chị Tâm cho biết: “Nghe em nó kể, thương em nhưng không
biết làm sao được. Chính quyền ở đây thiếu trách nhiệm lắm. Em nó sống
độc thân, bị bệnh tật như vậy nhưng lại bị cắt hộ nghèo, chẳng có một
chế độ nào cả”.
Các cơ quan chức năng bất ngờ trước thông tin sự việc động trời này?
Còn cháu Phùng Thị Hải, cháu
của chị Tâm đưa cho chúng tôi một lá đơn kêu cứu rồi nói: “Gia đình cháu
có đơn gửi cho UBND xã rồi nhưng họ bảo, việc này phải nộp bên công an.
Cháu đưa sang công an nộp, họ lại bảo, đơn này là nên nộp bên phụ nữ.
Cháu đưa sang bên phụ nữ nộp, họ lại bảo, chuyện tâm thần không nộp ở
đây được. Thế là cháu đưa đơn về, xin gửi cho các chú xem”.
Khi chúng tôi trao đổi với các
cơ quan chức năng huyện Anh Sơn, họ đều ngỡ ngàng. Bà Nguyễn Thị Thanh
Nga, phó chủ tịch Hội LHPN huyện Anh Sơn thừa nhận: “Trách nhiệm này là
của chính quyền và các đoàn thể cấp xã. Chúng tôi cũng có lỗi khi sự
việc xảy ra lâu nhưng chậm nắm bắt. Ngay đầu tuần tới, hội sẽ lập đoàn
xuống kiểm tra, tìm hiểu, kiến nghị các cấp xử lý”.
Tương tự như bà Nga, một cán
bộ Phòng LĐTB – XH huyện này phân trần: “Chuyện ở địa phương nếu xã
không báo cáo lên, huyện cũng khó mà biết được. Nếu sự việc đúng như
phản ánh thì chính quyền cơ sở đã rất thiếu trách nhiệm”. Thượng tá Thái
Khắc Thống, phó trưởng Công an huyện Anh Sơn tỏ ra bất ngờ: “Tôi đã làm
việc tại huyện này 8 năm. Chuyện chị Tâm bị hãm hiếp như vậy, giờ tôi
mới nghe. Chúng tôi sẽ thành lập tổ điều tra để làm rõ việc này. Nếu
đúng như vậy thì đây thật sự là chuyện nghiêm trọng rồi”.
Khi tiễn chúng tôi ra về,
nhiều người dân ở xóm 3, xã Lạng Sơn cũng như gia đình chị Tâm cầu mong
chúng tôi hãy bảo vệ họ. Họ là những người nông dân hiền lành, lương
thiện và nơm nớp lo sợ bị kẻ xấu trả thù. Cũng chính vì sự lo sợ ấy mà
chị Tâm đã phải nhẫn chịu những hành vi thú tính của những kẻ đồi bại
hàng chục năm trời mà không được sự can thiệp, giúp đỡ của xóm làng,
người thân.
Chị Tâm đã phản ứng như thế
nào mỗi lần bị hãm hiếp, ai là người đã đẩy chị vào bước đường cùng, trở
nên điên dại như vậy? Các cơ quan chức năng huyện Anh Sơn đã vào cuộc
như thế nào? Chúng tôi sẽ thông tin chi tiết đến quý vị trong bài báo
tiếp theo.